Chủ Nhật, 30 tháng 12, 2012

XA VÀ GẦN

Thơ Phan Thị Mai Hương

Tình cờ gặp từ hai đầu khoảng cách.
Anh thì thầm duyên số phải không em?
Duyên có đấy mà lại như không có.
Em thu mình trong nỗi nhớ người dưng.
Từ nơi xa em như thấy có anh.
Niềm khao khát biến em thành người khác.
Em trong veo như thời thiếu nữ,
Nụ hôn đầu đọng ký ức thẳm sâu.
Gặp nhau rồi em nào thấy anh đâu.
Bên anh đấy , sao mong manh diệu vợi?
Khoảng cách gần, mà anh thì xa lạ.
Em tự nhủ lòng, đừng trách người dưng
                  9/2000
Ca Dao: Gió sao gió mát sau lưng / dạ sao dạ nhớ người dưng thế này /

Không có nhận xét nào: