Thơ: Phan Mai Hương
( Kính tặng người làm nghề thầy)
Có một tháng Tư xưa con
còn nhớ
Mẹ
đi tìm Nội mướt mát tượt mồ hôi
Nội trở
về bằng nắm đất đen thôi.
Từ năm Bốn Lăm sao còn được nữa?
Tháng Tư nóng trong cành dâu, sọ quả
Con cháu
nghi ngờ, thì mẹ tỉnh bơ .
Mẹ vồ lấy, thản nhiên bới nhặt nhạnh
Xây
niềm tin cho con cháu mai sau
Con sợ hãi nhưng buộc phải tin mẹ
Vì con biết tin vào ai đây?
Và không biết rồi ngày mai đây?
Mọi thứ sẽ ra sao, mình còn hay mất?
Tháng Tư năm Hai không mười bốn
Đang
mùa xuân nhưng giông gió bất ngờ.
Con
sợ hãi một tháng Tư lặp lại.
Con cháu lại mải miết đi tìm?
31.3.2014
Mình viết bài thơ này, hy vọng cho Tháng Tư nhẹ nhàng hơn, với người
mình yêu quý.
3 nhận xét:
Con cháu mai hậu tìm được chúng ta là một nắm đất đen, đất đỏ, hay xương khô thì cũng như nau thôi. Đó là phần ta vay của đất thì phải trả cho đất. Trả bằng hình thức nào thì đất cũng nhận cả. Phần linh hồn mà Phật giáo gọi là thần thức thì không trả cho ai mà nghiệp dẫn đi đầu thai ở kiếp khác...Cho nên chết chưa phải hết là vậy
Thơ của bạn có nhắc đến cành dâu. Làm bu nhớ lại lần đi tìm hai cốt cô em gái nhưng không còn gì nữa chỉ có đất đen, đành làm cốt dâu thay vào như lời các cụ dạy. Xưa bày nay làm chứ tin hay không chẳng bàn đến nữa....
anh Bu! chỉ là lấy niềm tin thôi! Thực tế là xã hội đang bị khủng hoảng niềm tin?
anh Bu! chỉ là lấy niềm tin thôi! Thực tế là xã hội đang bị khủng hoảng niềm tin?
04:09 Ngày 19 tháng 04 năm 2014
Đăng nhận xét